Chương 29

Sau Khi Mất Trí Nhớ Dazai Nói Muốn Kết Hôn Cùng Tôi

12.203 chữ

15-05-2023

Edit: Qing Yun

Hôn trộm thành công!

Trước khi Dazai Osamu kịp phản ứng lại, Iwanaga Kotoko đã nhanh chóng bò xuống khỏi người cậu, chỉ huy yêu quái đưa Geto Suguru vào phòng khác.

Cửa đóng lại, nơi này trở thành thế giới của cô và Dazai tiên sinh.

Trong trò chơi có chức năng [Xây dựng gia viên], có thể bố trí nhà ở theo ý thích.

Cũng có thể mua khung ảnh ở thương thành, dùng chức năng chụp ảnh để chụp thì ảnh chụp sẽ tự động xuất hiện ở khung ảnh.

Cô tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ chuyện tốt thế này.

Phòng kết hôn! Phòng kết hôn!

Ép Dazai Osamu chụp ảnh chung, bày đầy vật trang trí chứng minh tình yêu nho nhỏ và hoa hồng ở trong phòng, gọi bữa tối dưới ánh nến… Iwanaga Kotoko lâng lâng cả người.

Đáng tiếc chỉ có thể chơi trong trò chơi cho đỡ nghiền, có điều cô nhất định sẽ làm nó ngoài đời thậ.

Đặt cơm đậu đỏ lên bàn, Iwanaga Kotoko vỗ tay một cái.

Được rồi, chỉ còn thiếu bước cuối cùng thôi!

Sau một lúc lâu.

Iwanaga Kotoko mặc một chiếc tạp dề màu hồng nhạt, hai chân trần trụi, cầm thìa nhảy nhót đi đến cửa, nhìn về phía thiếu niên đang đứng ngoài cửa muốn đi ra ngoài nhưng bị yêu quái chặn lại nên đang đấu mắt với nó.

“Da ~ zai ~ tiên ~ sinh ~”

“Hoan nghênh về nhà.

Anh muốn ăn cơm trước hay ăn em trước?”

Dazai Osamu quay đầu lại: “…”

Thật muốn chết đi cho rồi, thật sự.

Nếu nói Dazai Osamu vẫn luôn cảm thấy tuyệt vọng về con người, như vậy bây giờ cậu đã có thêm một loại tuyệt vọng khác…

“Dazai tiên sinh, vẻ mặt của anh có ý gì!”

Anh không hiểu cái đẹp cái hay của việc chỉ mặc mỗi tạp dề à!

“Kotoko,” Cậu thở dài: “Cô không làm nhiệm vụ à?”

Đương nhiên em vẫn nhớ chuyện đó!

Cái gì chứ, chàng trai này thật không hiểu phong tình, mệt cô còn chuẩn bị nhiều như vậy.

Iwanaga Kotoko thở phì phì đặt mông xuống ghê sô pha.

Nếu thật sư ghét bỏ như vậy sao không rời khỏi trò chơi đi, cô lại không cản được.

Vừa không rời khỏi trò chơi, vừa bày ra dáng vẻ không muốn ở chỗ này… Dazai tiên sinh thật là đã nghiện còn ngại.

Cô phẫn nộ tự động coi như không nghe thấy Dazai Osamu nói “Mặc quần áo hẳn hoi vào”.

Tạm gạt Geto Suguru sang một bên, cô có thể triệu hoán người khác thử xem.

—— Fushiguro Touji.

Nếu là ba của Megumi, khả năng sẽ là trai đẹp thanh tú nhỉ? Rốt cuộc là gen truyền lại mà.

Nói đến Megumi.

Hình như sau khi về nhà cô có nhận được tin nhắn của Megumi, nhưng lúc ấy đang bận việc Geto Suguru nên không rảnh xem.

[Cô Iwanaga, tôi nói như này khả năng không quá thích hợp, nhưng vẫn mong cô cố gắng ít tiếp xúc với người kia.

Thật sự muốn tiếp xúc thì nên chú ý tình huống xung quanh hơn.]

[Hơi thở âm u trên người anh ta dễ hấp thu nguyền rủa.]

Thật là bé ngoan đó Megumi.

Người cậu ấy nói chính là Dazai.

Có lẽ hai lần bị tập kích kia cũng là vì điều này.

Cô đã nhận ra hơi thở âm u trên người cậu từ rất sớm, nhưng thế giới hiện thực không có yêu quái cũng không có chú linh, cho nên sẽ không có việc gì.

Đến thế giới trò chơi thì không giống nữa, cậu liền trở thành khởi nguồn của cái ác.

[Không sao cả.] Iwanaga Kotoko trả lời.

Tôi không sợ, cũng không thèm để ý.

Bởi vì là Dazai.

Iwanaga Kotoko đã ra lệnh cho yêu quái mang Fushiguro Touji từ bờ đối diện về, trong lúc đó cô tính toán đi thay quần áo, kết quả nhìn thấy tin nhắn liền quên mất chuyện này.

Không khí chợt sáng lên.

Ánh sáng bơi lội ở không trung, miêu tả ra dáng vẻ của người đàn ông, từ ảo ảnh đến chân thật.

Còn chưa kịp nhìn rõ, một chiếc áo đen đã trùm lên đầu cô, trước mắt trở nên tối sầm.

“?!”

“Dazai tiên sinh, anh làm gì thế?”

Iwanaga Kotoko kéo áo xuống.

Dazai Osamu che kín giữa cô và Fushiguro Touji, cậu khom lưng mặc áo cho cô, từ độ cao của cô có thể nhìn thấy cái cổ quấn đầy băng vải của cậu.

Trên mặt cậu không có cảm xúc, bầu không khí xung quanh như có áp suất thấp kích động.

“Giơ tay.”

“Cho tay vào.”

“Mặc xong.”

Cậu xỏ từng cúc áo từ đầu đến cuối cho cô.

Trên áo còn tàn lưu nhiệt độ cơ thể, giữa những động tác, ngón tay Dazai Osamu không tránh được đụng vào cơ thể của cô.

Iwanaga Kotoko cảm giác trái tim mình rối loạn một nhịp.

Áo khoác rất to rộng, tay cô giấu ở trong áo, vạt áo trùm tới gần đầu gối.

Đây là áo sơ mi của bạn trai trong truyền thuyết sao?

Người đàn ông đứng sau lưng Dazai Osamu nhìn bọn họ, không khỏi tặc lưỡi một tiếng.

Iwanaga Kotoko nghiêng đầu, vừa nhìn thấy Fushiguro Touji liền bị sắc đẹp làm đầu óc hôn mê, trần truồng tạp dề hay áo sơ mi bạn trai gì đó đều bị vứt sau đầu.

Không phải, cái này không thể trách cô, là nó, nó thật sự… Quá quá quá to!

To như vậy, cô chưa từng thấy cơ ngực nào to như vậy!

“To, to quá…”

Đôi mắt cũng hoàn toàn không chịu khống chế.

Khác với Gojo Satoru, cơ bắp của Fushiguro Touji to và rõ ràng hơn, không chỉ có cơ ngực, cơ tay và chân đều rất to.

Anh ta còn mặc áo ngắn tay bó sát người, dáng người mạnh mẽ như báo đen, lực lượng ngủ đông làm người sợ hãi.

Trời ạ, sao cậu không kết thừa cơ ngực của ba cậu thế hả Megumin! Là Gojo Satoru không cho cậu ăn đủ bữa à!

Iwanaga Kotoko cảm nhận được một luồng khí lạnh bên người.

Cô liếc nhìn bên cạnh một cái.

“Không! Không có gì cả!”

Cô lập tức điều chỉnh vẻ mặt, hắng giọng, nói với Fushiguro Touji.

“Chào anh Fushiguro, tôi tên là Iwanaga Kotoko… Đáng giận, thật sự quá to…”

Fushiguro Touji: “…”

Dazai Osamu: “…”

Iwanaga Kotoko che mặt, rơi vào trạng thái si ngốc.

“Không, không thể! Bạn trai mình ngực phẳng, mình không thể như vậy! Mình yêu tất cả mọi thứ của Dazai tiên sinh, bao gồm cái ngực phẳng của anh ấy…”

“Nhưng mà, thật sự quá to, mình chưa từng thấy ai to như vậy, nếu Dazai tiên sinh cũng to như vậy… Không, đột nhiên cảm thấy hơi kinh khủng.”

“Quả vẫn đặt trên người Fushiguro tiên sinh là tương đối thích hợp, đây là sức hấp dẫn của đàn ông trưởng thành sao.”

Dazai Osamu thình lình lên tiếng.

“Cô nói hết tiếng lòng ra rồi.”

“… A?”

Fushiguro Touji nhún vai.

Có liên quan gì đến tôi đâu?

“Chỉ có thể nói rằng cậu không đủ hấp dẫn bạn gái, nhóc con,” anh ta cười nhạo: “Béo lên chút đi.

Nhìn cả người cậu quấn đầy băng vải thế này, chắc cơ thể cũng không khỏe được là bao.”

Sắc mặt Dazai Osamu âm u, làm người hoài nghi không biết cậu có thể rút súng ra bắn chết Fushiguro Touji luôn hay không, cuối cùng cậu lạnh lùng nói.

“Không phải bạn gái.”

“A, phải không.”

Iwanaga Kotoko ho nhẹ một tiếng ngắt lời bọn họ.

“Cái này, trước khi nói chuyện chính… Tôi có thể sờ không?”

Chính là sờ kiểu không có dục vọng, chỉ là tò mò, tò mò!

Dục vọng của cô chỉ nhằm vào Dazai tiên sinh!

Fushiguro Touji nhướng mày.

“Tiểu thư đáng tiêu yêu cầu, đương nhiên có thể.”

Ya.

Iwanaga Kotoko vươn tay, đến nửa đường lại bị một cánh tay quấn đầy băng vải chặn lại.

Dazai Osamu mỉm cười nhìn cô: “Không thể.”

“Không phải Dazai tiên sinh nói em không phải bạn gái anh à, vậy anh dựa vào cái gì mà ngăn cản em?” Tầm mắt cô rơi xuống ngực Dazai Osamu: “Một khi đã như vậy, anh để em sờ xem.”

“Sờ anh em sẽ không sờ anh ta nữa.”

Iwanaga Kotoko hướng dẫn từng bước.

Dazai Osamu không mắc lừa cô, cậu vi diệu nói: “Cô cũng rất phẳng mà.”

?!

Này không thể nhịn.

Iwanaga Kotoko bỗng nhiên đứng lên.

“Có bản lĩnh chúng ta cởi ra so!”

“Dazai tiên sinh có thể tùy tiện sờ em, anh cũng cho em sờ, chúng ta so xem.”

“… Tôi từ chối.”

“Dazai tiên sinh!”

Chính mình không cho sờ, còn không cho sờ người khác, này là chuyện gì chứ.

Iwanaga Kotoko bắt lấy tay Dazai Osamu ấn lên ngực mình, Dazai Osamu liều mạng muốn rụt tay lại, Iwanaga Kotoko lại bổ nhào lên người cậu, hai người lôi kéo trên sô pha.

Fushiguro Touji bị bỏ quên ở một bên, thế mà còn rất kiên nhẫn chờ hai người họ tranh cãi xong.

“Thanh niên bây giờ đều thoáng như vậy sao.”

Già rồi già rồi.

“Có phải tôi nên tránh đi không?”

Anh ta húng thú xoay quanh phòng khách, xem xong ảnh chụp chung, sau đó nhìn về phía Dazai Osamu.

“Cậu bị bắt cóc à?”

Vì sao trong ảnh chụp viết “Vui vẻ” đầy mặt vậy.

Dazai Osamu tránh thoát Iwanaga Kotoko tập kích, bình tĩnh, hoặc là nói khuôn mặt đã mất sức sống đến bây giờ mới xuất hiện dao động nho nhỏ.

Cậu thở dài.

“… Không khác là mấy.”

Fushiguro Touji vuốt cắm: “Xem ra bây giờ phú bà còn biết rất nhiều cách chơi.”

Khi còn sống, trai bao chính là một trong những nghề anh ta từng làm.

“Không phải đâu nhé…”

Iwanaga Kotoko sửa sang lại đầu tóc lộn xộn, không vui nói thầm.

Cho đến cuối cùng cũng không chạm được vào Dazai tiên sinh.

Một ngày nào đó…!

Nhìn ra vẻ phẫn uất của cô, Fushiguro Touji đi đến ngồi xổm xuống trước mặt cô, cố ý để cho tầm mắt ngang nhau, thậm chí còn thấm hơn một ít, hành động này khiến người khác sinh ra thiện cảm.

“Cô xem tôi thế nào?”

“Tôi sẽ không từ chối cô, chỉ cô cô trả tiền đúng chỗ, tất cả đều dễ nói.”

Fushiguro Touji duỗi hai tay, triển lãm cơ bắp, cơ thể hoàn mỹ tản mát ra mị lực.

“Dù cô muốn làm gì tôi, hoặc là muốn tôi làm gì cô đều được.”

Tại sao không phải Dazai tiên sinh nói ra lời này.

“Vậy…”

Cô vừa nói ra một từ, tay đã bị người kéo ấn lên lớp vải áo.

Trong lòng Iwanaga Kotoko mừng như điên.

Nếu hành động của Dazai tiên sinh không có cảm giác như tráng sĩ cắt cổ tay thì cô sẽ càng vui hơn.

Iwanaga Kotoko liếc nhìn Fushiguro Touji, anh ta cũng đang cười nhìn cô.

Oa, chẳng lẽ Fushiguro tiên sinh cố ý nói như vậy để kích thích Dazai tiên sinh?

Không thể không nói, thật sự khiến cô yêu thích.

Dazai tiên sinh mặc mấy lớp áo, ngoài tây trang màu đen còn có áo sơ mi.

Lòng bàn tay cảm nhận được vải vóc, nếu cẩn thận cảm nhận thì chính là có một tầng cơ bắp mỏng, còn có thể sờ đến xương sườn… Dazai tiên sinh vẫn khá gầy.

Iwanaga Kotoko nhéo nhẹ theo bản năng.

“…!”

Dazai Osamu phát ra tiếng hừ nhẹ từ trong cổ họng, bị cậu áp lực cho nên tiếng rên rất nhỏ.

Hầu kết lăn một cái, đầu quay sang bên không nhìn cô, vẻ mặt mất tự nhiên.

Iwanaga Kotoko im lặng vài giây.

“Dazai tiên sinh, cái này không tính, dù thế nào cũng nên để em luồn tay vào chứ.”

“Đừng được voi đòi tiên.”

“Hoặc là anh cho em dịch xuống một chút…”

“Câm miệng.”

…Chậc.

Iwanaga Kotoko bĩu môi.

Thẹn thùng cái gì.

Dazai tiên sinh không có cơ ngực to, tuy Fushiguro có cơ ngực to nhưng lại là cơ thể người chết, không có độ ấm của người sống.

Cô không khỏi thờ dài.

“Trên đời không thể có cơ ngực to được sao…”

Fushiguro Touji:?

“Rất xin lỗi vì tôi đã chết.”

Miễn cưỡng vừa lòng, lúc này Iwanaga Kotoko với đổi vì thái độ nói chuyện nghiêm túc, cô ngồi thẳng, nói với Fushiguro Touji.

“Tôi tên là Iwanaga Kotoko, người bên cạnh chính là bạn trai tôi (tương lai) Dazai Osamu.

Lần này triệu hoán Fushiguro tiên sinh là có chuyện muốn nhờ.

Thái độ của Fushiguro Touji rất tùy ý.

“Tôi bị trói buộc, chỉ có thể nghe lệch cô nhỉ?”

Cái này không phải giả.

Triệu hoán vong hồn mà không có quy củ thì sẽ lộn xộn.

Cho nên chỉ có thể là thần minh như cô mới triệu hoán được, vong hồn cần thiết nghe theo lời người triệu hoán, hơn nữa thời gian chỉ có hai giờ.

“Tôi có thể cho anh tiền, nhiều ít do anh định đoạt,” Iwanaga Kotoko nghiêng đầu: “Nhưng bây giờ anh cũng không dùng được.

Nếu anh đồng ý, tôi có thể đốt tiền âm cho anh?”

Anh ta cười nhẹ vài tiếng.

“Không cần.”

“Nói đi, muốn tôi làm gì?”

“Tôi muốn anh đi kích thích Gojo Satoru, dùng cách gì cũng được, khiến cảm xúc của anh ta dao động càng cao càng tốt.”

“Cô và Gojo Satoru có thù?”

Vấn đề như đã từng quen biết cỡ nào.

“Không có,” Iwanaga Kotoko mỉm cười: “Còn mong Fushiguro tiên sinh không hỏi nhiều, ‘đưa tiền làm việc’ là được, không phải sao.”

“Chỉ là,” Cô lấy điện thoại: “Nếu Fushiguro tiên sinh sảng khoái đồng ý giúp đỡ, tôi cũng đưa cho anh chút tâm ý nhỏ bé không đáng kể.”

Cô gọi điện thoại.

“Megumin.”

Xưng hô này khiến đầu bên kia yên lặng vài giây.

“… Chuyện gì?”

“Không có gì, chỉ muốn nghe giọng của cậu thôi.”

“Không có việc gì thì tôi tắt đây.”

Oa, thật lãnh đạm.

“Có việc có việc,” Iwanaga Kotoko vội gọi cậu ấy lại, tận tình dặn dò: “Cậu phải ăn nhiều một chút, tranh thủ mọc ra cơ bắp như núi nhỏ.”

“… Tôi tắt thật đây.”

“Tôi sai rồi, tôi thật sự có việc.”

“Cô nói.”

“Cậu thích mẫu bạn gái thế nào?”

“…”

“Bây giờ có bạn gái không?”

“Tạm biệt.”

Điện thoại bị cúp máy một cách vô tình.

…Cô đã cố hết sức!

Iwanaga Kotoko liếc nhìn Fushiguro Touji.

Vốn cô cho rằng thân là ba, sau khi sống lại anh ta sẽ tương đối để ý con trai sống thế nào, cho nên mới gọi điện thoại.

Nhưng nhìn Fushiguro Touji cũng không quá để ý, hoặc là nói không để ý mặt này?

Anh ta chỉ hỏi một câu.

“Bây giờ nó họ gì?”

Iwanaga Kotoko im lặng vài giây, dùng giọng điệu đau kịch liệt chậm rãi nói.

“—- Gojo.”.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!